Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 14

 3


Hắn thuần thục tìm ra đôi môi của tôi. Rồi thò tay vào trong lớp quần áo của tôi.


Đây là lần đầu tiên tôi để cho một thằng đàn ông ôm và hôn. Thật khác với Sách Nhan, hắn thật mạnh mẽ, thật cứng cáp, ngay cả nụ hôn của hắn cũng sắc như kiếm. Hắn cho lưỡi vào trong miệng tôi, mạnh như đâm vào tim tôi vậy, tôi bỗng cảm thấy không còn là mình nữa. Hôm nay là ngày nào? Nghĩ làm gì! Bay lên trời thôi, càng cao càng tốt.


“Được không?”. Hắn hỏi tôi.


“Ừ”. Tôi như đang rên rỉ.


Bộ ngực tròn căng của tôi đang bị tay hắn vò lấy, trước kia đó là hai chú bồ câu, bây giờ, chúng không bay nữa mà ngoan ngoãn nằm im trong bàn tay hắn.


“Em đúng là con cún con”.


Tôi không phải là con cún con, tôi là một đứa con gái kiêu kỳ, tự tôn nhưng đang cam chịu. Tôi tự chạy đi tìm trai, hắn lại là một thằng đàn ông hư hỏng, bây giờ, trên giường hắn vẫn còn quần lót của một con đàn bà khác.


Nhưng, tôi đang cố chấp mà buông thả mình.


Chúng tôi hôn nhau mãnh liệt, không phải đang quấn lấy môi nhau mà như đang cắn nhau, như muốn nuốt người kia vào bên trong.


Hắn và tôi như thú.


Hắn bế tôi lên giường, chiếc giường đơn làm bằng gỗ, sơ sài, cũng làm tôi đau. Trong tháng sáu của Vũ Hán, mặt giường hơi ẩm ướt.


Tôi bị hắn đè xuống dưới.


Tôi nhìn thấy bên ngoài có một vầng trăng đỏ tròn và rất to. Vầng trăng đó vừa tròn, vừa đỏ, vừa ướt, trăng đang nhìn chúng tôi, chúng tôi đang làm tình. Hắn không còn hôn tôi nữa, mà bắt đầu quan hệ, đây chắc là lần đầu tiên của tôi, vì tôi biết, khi quấn vào một thằng đàn ông, tôi chỉ muốn cho thời gi dừng lại, thậm chí, tôi còn quên cả rên.


Bao lâu rồi nhỉ, hắn đã mệt, và phủ lên người tôi.


“Đi rửa đi. Hắn nói”.


Tôi mặc quần áo, bê chậu vào nhà vệ sinh. Đây là lần đầu tiên, tôi đi vào nhà vệ sinh lúc nửa đêm, ở trong nhà vệ sinh công cộng, tôi dùng nước lạnh rửa, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng đỏ.


Không có đèn, nhà vệ sinh tối tăm, tôi lấy một chậu nước, nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống tí tách, tôi nhìn thấy trong chậu bắn lên vài giọt nước như là hoa.


Là nước mắt của tôi.


Nước mắt của tôi đang rơi xuống chậu.


Tôi rửa mặt, rồi lại quay về phòng.


Mã Tiểu Vĩ đã mệt nên ngủ rồi, tôi chẳng còn chỗ mà ngủ. Chỉ có một cái giường, tôi đành tìm mấy tờ báo, sau đó phủ xuống đất, nền đất lạnh và ẩm ướt, nhưng cuối cùng đã được ở bên hắn.


Nghĩ như vậy, tôi lại thấy ấm áp.


Tôi nghĩ, tôi là loại con gái gì vậy, muốn trải qua những thứ cuộc đời tôi chưa từng làm, những thứ đó đã kích thích thần kinh tôi tột độ. Từ khi bắt đầu nghe rock, sau đó cố chấp yêu Sở Giang Nam, rồi lại yêu Sách Nhan, đến cuối cùng tôi bỗng sau lần gặp hắn đầu tiên đã chạy tới Vũ Hán, cuối cùng tôi là loại người gì?


Tôi thậm chí thấy sợ mình. Điều làm tôi sợ hơn là, hắn chẳng thèm hỏi tên tôi, ngay cả khi hắn và tôi hôn nhau, làm tình với nhau, hắn cũng chẳng hỏi tên tôi.


Hẳn chẳng thèm hỏi tên tôi.


Đúng là bi thảm.


Tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, vầng trăng đã khuất, bầu trời tối dần, gió thốc ra từ chiếc quạt rất nóng, ngày mai, ngày mai phải đi tìm một khách sạn tử tế. Ví tôi có thẻ, vẫn còn năm vạn tệ, tôi định sẽ tiêu sạch, mua cho Mã Tiểu Vĩ vài bộ quần áo tử tế, và cho cả tôi nữa, sau đó thuê phòng khách sạn xịn nhất ở Vũ Hán, sau đó là đặt vé máy bay chiều mai về Bắc Kinh, rồi cuối cùng chia tay Sách Nhan.


Đây là kế hoạch của tôi, tôi nghĩ mãi nghĩ mãi rồi ngủ lúc nào không hay.


Ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm, thấy Tiểu Vĩ vẫn đang ngủ, tướng hắn ngủ chẳng đẹp đẽ gì cho lắm, chẳng đẹp bằng cái tướng lưu manh của hắn, hàng lông mi của hắn thật dài, tôi đang gắng đếm số lông mi của hắn, thấy mình dở hơi chưa từng thấy.


Hắn tỉnh dậy và nhìn thấy tôi:


“Em dậy rồi à?”.


Tôi xoay người đi lấy nước cho hắn, hắn gọi theo:


“Này, em tên gì?”.


Tôi quay đầu lại và cười:


“Khả Liên, em tên Khả Liên”.


“Tên hay quá!”. Hắn cúi đầu xuống và hỏi thêm một câu: “Anh gọi em là Khả Liên nhé!”.


“Vâng”.


Tôi đi lấy nước cho hắn, lúc về, hắn gọi nhầm tên tôi, tôi lại cười:


“Là Khả Liên!”


“Ừ, Khả Liên!”.


Chúng tôi lại nắm tay nhau đi ăn sáng, lần này ăn bánh mì kẹp thịt, đậu phụ thối và viên ngó sen bọc thịt, hắn hỏi:


“Có thích ăn đậu phụ thối không?”.


Tôi gật gật, thực ra chẳng thích ăn tẹo nào.


Hắn nói:


“Con gái xinh là phải thích ăn đậu phụ thối”.


Hắn lại nói:


“Quần áo của em chẳng ra sao, nhìn nam tính quá, em phải mặc đồ hãng Phòng Thiếu Nữ và Nguyên Tố Tự Nhiên, bạn gái cũ của anh thích hai hãng này”.


“Được thôi”. Tôi nói: “Em sẽ đi mua”.


Tôi chẳng thích Phòng Thiếu Nữ, cũng không thích Nguyên Tố Tự Nhiên, nhưng hắn thích, thế thì làm theo ý hắn thôi.


Ăn xong, hắn nói:


“Anh bận, em tự đi lượn nhé. Ở chỗ Hán Khẩu, có Vương Phủ Tỉnh với bách hóa Đại Dương cũng được đấy, nhưng đồ hơi đắt, em đi ra mấy shop nhỏ ở phố đi bộ cũng được. Anh không đi với em được, anh bận đi bàn chuyện biểu diễn, được không?”.


“Được thôi. Sau đó thì sao?”.


“Sau đó mình cùng đi ăn trưa rồi em về Bắc Kinh”.


“Sau đó nữa?”. Tôi hỏi hắn.


Hắn bỗng cười lớn:


“Cô bé ngốc, anh thấy hình như anh hơi yêu em rồi, em hơi ngốc đó, sau đó nữa thì em lại đến Vũ Hán đi, em xem, chúng ta sẽ có lần sau, vì trước nay chưa có ai ở lại qua đêm nhà anh, em là người đầu tiên, em không chê chuyện anh chỉ có một cái giường đơn, chưa có ai từng ngủ dưới đất vì anh cả, em là người đầu tiên đó” .


Nước mắt tôi trong khoảnh khắc rơi lã chã.


“Khóc gì mà khóc, sao mà yếu ớt thế, anh đùa em thôi, anh đã từng ngủ với nhiều đàn bà lắm, em đừng có tưởng thật”.


“Em không tưởng thật”.


“Không tưởng thật thì khóc cái gỉ, đừng có dọa anh, em tưởng anh tốt nghiệp trường Đại học Khiếp sợ à? Đi đi, tự đi chơi nhé, đừng có cho ai giở trò sàm sỡ nhé, em nổi bật lắm đấy”.


“Ừ”.


Chờ hắn đi khỏi, tôi lên taxi, nước mắt vẫn rơi lã chã.


Tôi yêu hắn mất rồi.


Phải, đơn giản thế thôi, yêu hắn mất rồi.


Mọi thứ ngày trước là phù phiếm, còn những gì giữa tôi và hắn mới là hiện thực. Cùng ăn nằm với nhau, hắn sợ có kẻ sàm sỡ tôi, tôi đi lấy nước rửa mặt cho hắn, tôi rửa mặt trong cái nhà vệ sinh côngộng bẩn thỉu, bước qua cái hành lang đồ đạc vung vãi, tôi cảm thấy thân thiết quá, tại sao tôi lại phải sống cái cuộc sống khép kín xa hoa trước đây chứ? Không, tôi chẳng thích.


Gió thổi qua tóc tôi, tôi lại đi qua sông Trường Giang, đến chơi ở Hán Khẩu.


Trên phố đi bộ, tôi tìm thấy tòa nhà Vương Phủ Tỉnh và bách hóa Đại Dương, đồ chẳng đắt gì sất, kém xa so với Bắc Kinh, nhưng nhìn thấy chữ Vương Phủ Tỉnh ở Vũ Hán bất giác tôi thấy thân quen và cảm động.


Trên đại lộ Lâm Giang, tôi nhìn thấy một khách sạn, bỗng thấy cấn cá.


Khách sạn “Bên nhau trăm năm".


“Bên nhau trăm năm”, cái tên hay nhỉ, lần sau tôi sẽ thuê phòng ở đây.


Tôi mua đồ của hai hãng Phòng Thiếu Nữ và Nguyên Tố Tự Nhiên ở Vương Phủ Tỉnh, mặc quần áo mới mà tôi tự cười mình, tôi đã quen mặc đồ kiểu rock và đồ của các hãng Pháp, Ý, đã bao giờ mặc đồ nữ tính đâu, nhìn buồn cười quá đi.


Nhưng, vì hắn nói thích nên tôi sẽ mặc.


Tôi lựa vài món đồ cho Mã Tiểu Vĩ, hắn đẹp trai thế, nếu mặc những thứ đó sẽ càng đẹp trai hơn. Dù đã mua quần áo nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi hưng phấn và kích động thế, khi tôi soi gương, tấm gương như hoá thành Mã Tiểu Vĩ. Tôi nhắn tin cho hắn:


“Em nhớ anh”.


Hắn trả lời:


“Cô bé ngốc, anh nhớ em hơn”.


Tôi lại nhắn:


“Em yêu anh”.


Hắn trả lời:


“Em đáng yêu quá!”. Hẳn chẳng hề nói hắn yêu tôi, chỉ nói tôi đáng yêu.


Lát sau, tôi đang thử quần áo, lại có tin nhắn tới, hắn nói:


“Em làm tình kém quá, phải tập luyện nhiều vào”.


Tôi nói:


“Được thôi, sư phụ ơi, em sẽ học một lớp bồi dưỡng, mỗi tuần đi Vũ Hán một lần được chứ?”.


“Được”. Hắn trả lời.


Tôi soi gương và cười, trong gương là một khuôn mặt hồng như cánh đào, tôi đã có tình yêu, đó là tình yêu, hắn chê tôi cao, chê tôi ăn mặc nam tính, kể ra cũng thú vị thật.


Tôi đang cười, bỗng nhận được điện thoại của Sách Nhan.


“Em ở đâu?”.


Tôi chưa bao giờ rời khỏi Sách Nhan đến hai ngày.


“Có việc gì?”. Giọng tôi vừa lạnh lùng vừa xa cách.


“Tôi lo cho em”.


Tim tôi lại chùng xuống, phải rồi, Sách Nhan yêu tôi, thương tôi, lo cho tôi, chiều chuộng tôi, vậy mà tôi lại chạy đi, chạy đi vì một gã trai kỳ quặc không quen không biết.


“Người ta về Hàng Châu”. Tôi nói dối.


“Thế à, về sớm nhé, tôi nhớ em chết mất”.


Ngày trước, tôi thích nghe Sách Nhan nói “Tôi nhớ em chết mất”, nhưng giờ đây, tôi thấy nổi da gà. Tôi thấy, tôi vẫn thích đàn ông hơn, thích tình yêu với đàn ông, đây là việc bình thường, là tính người, vì trời sinh ra tôi là con gái, con gái sinh ra là để dành cho con trai.


“Ừ, được, Khả Liên sẽ về sớm”. Tôi dập máy thật nhanh, sợ người bán hàng nghe tiếng mà biết được bí mật động trời đó.


Tôi gửi quần áo của Tiểu Vĩ về nhà hắn, gọi điện cho hắn thì hắn nói:


“Anh sợ mai mới về được, em về đi”.


Tôi hơi ấm ức, nhưng hắn bận thật mà.


Vậy thì đi thôi.


Trước khi đi, tôi dọn dẹp lại căn phòng hơn chục mét vuông đó, đây là lần đầu tiên tôi làm việc nhà, nhà tôi có tới ba người giúp việc, tôi chưa bao giờ mó tay làm việc nhà nên lóng ngóng làm vỡ đồ, tay chảy máu, nhưng máu ứa ra làm tôi thấy thích thú, ôi, tôi đang dọn phòng cho chàng trai mà tôi yêu, hay nhỉ.


Sau đó tôi có đọc một bài viết, tình yêu là gì, tình yêu là tự hạ thấp mình.


Cũng đúng.


Trên chuyến bay về Bắc Kinh, tôi cứ nghĩ tới Mã Tiểu Vĩ, nhưng tôi nhận thấy, tôi hơi ngốc thì phải, vì tôi quên mất dáng người của hắn rồi.


Ừ nhỉ, dáng của hắn thế nào nhỉ?


Tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi, vừa nghĩ vừa cười, rồi tôi cười phá lên.


Tôi lấy di động ra, nhìn cái ảnh dán bên trên, là hình dáng của Sở Giang Nam. Mã Tiểu Vĩ có giống Sở Giang Nam không? Cũng hơi giống, tuy không hoàn toàn giống, tôi dần xé tan cái ảnh đó đi, tạm biệt Sở Giang Nam nhé.


Tôi quyết định lần sau sẽ dán ảnh Mã Tiểu Vĩ, tôi và Mã Tiểu Vĩ, ảnh hai người đang nghiêng đầu vào nhau.


Nghĩ ngợi mãi, lòng tôi thấy thật ngọt ngào.


Hơn hai tiếng bay mà chớp mắt đã tới nơi. Vũ Hán, Vũ Hán thân yêu ơi, lòng tôi thốt lên, tôi cảm thấy tim tôi đang nở hoa, bông hoa đó vừa xinh đẹp vừa phong tình, đã yêu thì sẽ yêu đến cùng! - Tôi nói với chính mình như thế.





4


Tôi về đến trường đã là mười giờ đêm.


Có người đang chờ tôi.


Là Sách Nhan. Chỉ có thể là cô ấy.


Cô ấy đứng trong bóng tối, hình như đã gầy đi rất nhiều, tiều tụy đi nhiều lắm.


Tôi bỗng thấy thương cô ấy, phải, Sách Nhan yêu tôi, thích tôi, chiều chuộng tôi, thậm chí còn bấm móng tay cho tôi, mát xa cho tôi, chuyện gì mà tiền có thể làm được cô ấy đều làm hết, chuyện gì tiền không làm được cô ấy cũng làm.


Là tôi sai, tôi đã yêu đàn ông.


Trong bóng đêm, Sách Nhan nói bằng giọng u ám:


“Em đi hai ngày, tôi chẳng làm được gì hết. Lẽ ra tôi phải đi London mở một triển lãm tranh, nhưng mà không đi nổi, cứ bần thần cả người. Em nói dối, bố mẹ em gọi cho tôi, hỏi mình đang làm gì, tôi nói em đi học, vì họ gọi cho em mà em lại tắt máy. Nói đi, em đi đâu về?”.


Tôi biết lời nói dối của mình bị lộ rồi, bại lộ rồi.


Tình yêu vỏn vẹn trong hai mươi tư tiếng đồng hồ, một ngày một đêm, tôi đã ở cạnh một thằng đàn ông.


Và hắn thì chuyên quên tên tôi.


Nhưng, tôi yêu hắn, tôi yêu hắn chỉ sau hai mươi tư tiếng đồng hồ. Mà có đến hai mươi tư tiếng không? Chỉ sau một giây tôi đã thích hắn, đúng, là một giây!


Người trên sân khấu, người bên dưới.


Hắn ở trên, tôi ở dưới sân khấu. Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã yêu hắn.


Đó là tình yêu của tôi và hắn. Tôi gặp tiếng sét ái tình, tôi nghe thấy sấm sét ở trong lòng, tôi nhìn thấy hai bờ Trường Giang, tôi ở bờ này, hắn ở bờ bên kia.


Sự kích thích và vui sướng khi ở cạnh Mã Tiểu Vĩ là điều mà Sách Nhan không thể cho tôi, đó là sự khác nhau cao như núi, là sự cuồng điên, Tiểu Vĩ chính là một cơn lốc đến với tôi, tình yêu là cơn lốc sao?


Tôi tình nguyện bị hủy hoại.


“Tôi cô đơn lắm”. Sách Nhan nói: “Em về 798 với tôi nhé! Ở bên tôi nhé”.


“Khả Liên mệt”. Tôi lạnh nhạt nói: “Mai được không?”.


“Không được”. Sách Nhan kiên quyết.


“Nhưng người ta rất mệt”.


“Còn tôi thì rất cô đơn”.


Chúng tôi giằng co nhau trong bóng tối, có vài nhóm học sinh đi qua, Sách Nhan dùng tay kéo tôi, muốn kéo tôi lên xe. Tôi chống cự lại, hai người cứ thế giằng co nhau, không ai nói câu nào, một người muốn kéo người kia đi, một người thì cứ muốn đứng lại chỗ cũ.


Cuối cùng, tôi dùng hết sức mình giằng tay Sách Nhan ra:


“Chị làm trò gì thế? Thế này thì quá đáng lắm!”.


“Thế cái gì thì không quá đáng? Phản bội đúng không? Em đi với trai thì em không quá đáng phải không?”.


“Phải phải phải!”. Cũng không biết dũng khí ở đâu ra, tôi hét to.


“Chát!”. Tiếng một cái tát rất mạnh vang lên trong không gian, Sách Nhan đã tát tôi.


Tôi rất bình tĩnh, có mở màn thì cũng phải có hạ màn, chuyện này chẳng chóng thì chày, ngay từ đầu đã không nên yêu nhau, nhưng ai mà hiểu được tại sao hồi đó lại yêu nhau!


“Xin lỗi”. Tôi nói: “Tôi không muốn ở bên chị nữa”.


“Xin lỗi? Xin lỗi bao nhiêu tiền một cân? Cô tưởng cô là ai? Muốn đá thì đá, muốn vứt thì vứt, tôi nói cho cô biết, không có đường lui đâu! Cô là của tôi! Không ai cướp đi được hết!”.


“Tôi không phải của chị!”. Tôi chống lại.


“Phải!”.


Tôi quay người bỏ đi, cô ta càng lằng nhằng, tôi càng thấy buồn nôn. Đàn bà mà lằng nhằng quá thể! Chia tay thì thôi, chứ có gì mà phải níu kéo, đúng là ghét không chịu được! Hồi đầu là tôi sai, tôi muốn bám vào một cọng rơm khô để cứu vớt đời mình, nhưng bây giờ, Sách Nhan cứ dính chặt lấy tôi.


“Đừng đi!”.


Tôi không để vào tai, cứ đi về phía trước.


“Nếu cô dám đi, tôi sẽ chết!”.


Tôi nghĩ, cô ta đã nói chết hàng nghìn lần rồi, có người suốt ngày đòi chết mà có chết lần nào đâu, có người chưa nói lần nào thì lại chết.


Tôi lên tầng, nằm trên giường của mình, trong đầu chỉ có Mã Tiểu Vĩ và Vũ Hán, tôi mơ màng, cảm thấy tôi đang nhớ nhung điên cuồng, tôi không thể tiếp tục với Sách Nhan được nữa, tuyệt đối không.


Tôi sợ Sách Nhan làm phiền nên tắt di động.


Cái gã Mã Tiểu Vĩ này, sao chẳng thèm hỏi tôi đã về tới Bắc Kinh chưa? Hắn không nhớ tôi sao? Ngắn quá, có hai mươi tư giờ đồng hồ, tình yêu thiêu đốt tôi, tôi là người như vậy, đã yêu là lòng như có ngọn lửa cứ cháy mãi, cháy mãi. Cháy vì ai nhỉ, đã từng vì Sở Giang Nam, nhưng Sở Giang Nam không thèm nhận, từng vì Sách Nhan, lòng hai người đều có lửa nên thiêu đốt cả người kia, bây giờ, tôi cháy vì Mã Tiểu Vĩ, dành ch Mã Tiểu Vĩ là đúng nhất. Chỉ có hắn thôi.


Nhạc tin nhắn vang lên.


Tôi bật dậy, tưởng là Mã Tiểu Vĩ.


Nhưng lại là Sách Nhan.


“Em quên rồi sao? Em yêu, đừng tin đàn ông, tôi sẽ yêu em cả đời! Tôi đã từng bị đàn ông làm đau đớn, nên tôi không bao giờ yêu đàn ông nữa, đừng đi vào vết xe đổ của tôi, được không? Tôi không trách em, ai cũng có thể phạm sai lầm, tôi không thể sống thiếu em, em yêu, về đi, về với tôi đi!”.


Tôi nhắn trả lời Sách Nhan:


“Không được nữa rồi!”.


Bốn chữ đó khiến Sách Nhan cáu điên:


“Không được nữa rồi? Cái gì không được? Hồi đầu cô nói thế nào, chẳng phải nói là yêu tôi cả đời sao? Cô nói xa tôi cô không sống nổi còn gì!”.


Thật là trẻ con không chịu được! Tôi cáu tiết, cái con mụ điên này, tự nhiên đi hỏi như thế, hồi đầu mới yêu nhau thì ai chả nói những lời ngọt ngào tình tứ, đầu óc u mê nói cái gì chẳng được, nhưng, nói rồi thì sao?


Tôi tắt luôn máy, xem ra Mã Tiểu Vĩ cũng chẳng thèm để ý tới tôi.


Nhưng tắt máy rồi tôi lại bắt đầu lo cho Sách Nhan.


Rốt cuộc đó là Sách Nhan, là người tình của tôi, là chị tôi.


“Cô không đến với tôi, tôi sẽ chết”. Tin nhắn lại tới.


“Đừng có chết”. Tôi trả lời cô ta.


“Tôi sẽ chết”.


“Đừng chết được không? Chúng ta như thế này là không bình thường, chị Sách Nhan, tôi vẫn thích đàn ông hơn.”


 Tôi gọi Sách Nhan là chị.


“Mẹ kiếp! Cô nói cô hận đàn ông, giờ lại yêu đàn ông?”.


Tôi chẳng nói lại được. Phải rồi, tôi từng nói như thế, tôi nói tôi hận đàn ông, thực ra gã đàn ông đó là Sở Giang Nam thôi, tôi chỉ muốn giết hắn, hắn đã chà đạp lên lòng tự tôn và sự kiêu ngạo của tôi, hắn khiến cho tôi chẳng có chỗ chui, tôi hận đàn ông là vì hận Sở Giang Nam.


Nhưng lúc này, tôi không hận nữa.


Tôi bắt đầu thích đàn ông, thích một gã đàn ông như một tên lưu manh. Tôi không thể cho hắn biết tôi có rất nhiều tiền, cứ cho là nhà khá giả bình thường thôi là được, nếu không động cơ của hắn sẽ không đơn thuần nữa. Mã Tiểu Vĩ khác với Sách Nhan, Sách Nhan là con nhà giàu, không có khái niệm về tiền, còn Mã Tiểu Vĩ lần đầu tiên gặp tôi đã hỏi: “Cô có tiền không? Tôi không có tiền mời con gái ăn đâu”.


“Tôi sắp chết rồi”. Hai giờ sáng, Sách Nhan lại nhắn tin tới.


“Chị làm gì rồi? Chị làm việc gì ngu ngốc thế?”. Tôi gọi điện cho cô ta.


“Tôi đã nuốt một gói kim, một gói, hết một gói. Tôi muốn thử cảm giác kim đâm vào tim, để cho gói kim đâm chết tôi đi, tôi muốn biết tim đau thì đau tới mức nào”.


Tôi cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng “ầm”.


Thôi xong!


Xong rồi!


Tôi dậy, run run gọi 120, rồi tôi cũng ý thức được gọi điện cho Sở Giang Nam và Vu Bắc Bắc, may mà gọi được.


Sở Giang Nam lúc đó đang thêm giai điệu cho một mẩu tin trên báo.


Vu Bắc Bắc vừa pha một cốc trà Bích Loa Xuân cho anh, anh đang hát cho Bắc Bắc nghe.


Điện thoại kêu.


“Là tôi, là tôi!”. Tôi sợ hãi hét lên: “Sách Nhan đã nuốt một gói kim, tôi vừa gọi 120, hai người mau tới đi!”.


Bắc Bắc nghe rõ ràng, Khả Liên gọi là “hai người”.


“Được, bọn tôi đi ngay!”.


Đây là lần đầu tiên chúng tôi gọi cho nhau, lại chính vào lúc hỗn loạn nhất, tôi nghĩ tới Vu Bắc Bắc và Sở Giang Nam, nhớ tới những người bạn thân thiết nhất mà xa xôi nhất ở Bắc Kinh của tôi.


Tôi đang hoảng hốt tới quên cả đường. Tôi đang gặp phải vấn đề khó khăn nhất trong đời.


Sách Nhan đã tự sát, sắp chết, cô ta đã nuốt kim!


Họ gần như tới bệnh viện cùng lúc, tôi nhào tới, nhìn thấy Sách Nhan vẫn đang cười, mặt cô ta trắng bệch, bác sĩ nói:


“Không có cách nào khác, phẫu thuật sẽ để lại vết thương, kim đã nuốt vào rồi sẽ được thải ra ngoài từng cây một, mỗi ngày phải ăn nhiều chất xơ, như rau hẹ, rau cần”.


Sách Nhan cười:


“Khả Liên à, em có đau lòng không?”.


Nước mắt của tôi rơi từng giọt rất lớn trên áo. Tôi đau đớn, phải, tôi đau, người đàn bà này đã từng má ấp môi kề với tôi, sao tôi lại không đau? Sao lại không?


Tôi nắm tay Sách Nhan:


“Sao chị ngốc thế!”.


Sách Nhan quay nghiêng mặt đi:


“Em đau lòng là được rồi, cuối cùng em cũng thương tôi, em cuối cùng cũng thương tôi rồi”.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .